Năm tôi lên lớp Hai, anh Tưởng đã mười sáu. Anh Tưởng là con trai độc nhất của một người bạn rất thân với mẹ. Cha anh nát rượu, mẹ lại mất sớm, nhà không lúc nào không vang tiếng chửi rủa. Ông nội tôi nuôi hai con chó lớn, thích cắn người say. Những lúc bị đánh đau quá, anh Tưởng toàn mò tới nhà tôi trốn. Anh Tưởng nấu ăn ngon, đọc truyện cổ tích hay không ai bằng. Tuổi thơ tôi thơm mùi thịt nướng và văng vẳng giọng đọc Mị Châu Trọng Thuỷ nghe đến mủi lòng của anh Tưởng trong những trưa Hè.
Năm tôi mười lăm tuổi, anh Tưởng đã quen chị Thương được hai năm. Giọng chị ngọt hơn cả món quẩy ngào đường anh Tưởng làm. Anh Tưởng có một mảnh ruộng nhỏ trồng hoa màu. Mỗi buổi trưa, chị Thương cắp cái nón lững thững đi đưa cơm cho anh Tưởng. Tôi ăn đồ chị Thương rồi, hôm thì nhạt quá, hôm lại mặn đến mức khát nước. Vậy mà lúc nào anh Tưởng cũng vừa ăn vừa cười.
Tôi nói, từ ngày quen chị Thương annh Tưởng ghét em rồi, không làm đồ ăn cho em nữa. Trưa hôm đó anh Tưởng đem cho tôi một chén thịt nướng to. Tôi hỏi, chị Thương có phần không. Anh Tưởng xoa đầu tôi, cười bảo có nhưng ít hơn em. Chén thịt nướng đó tôi không ăn.
Năm tôi mười bảy, làng bảo đất nhà anh Tưởng là đất không giấy tờ nên lấy lại. Anh Tưởng kiện nhiều lần không được, vậy là mất trắng. Cha chị Thương là người làm trong làng, đi ngang anh Tưởng nhổ cái toẹt bãi nước bọt bên cạnh anh.
Bốn năm sau ngày quen anh Tưởng, chị Thương đi lấy chồng. Chồng chị làm chức lớn ở tỉnh, có nhiều mảnh đất trong làng, bao gồm cả thửa ruộng cũ của anh Tưởng. Ngày chị Thương lấy chồng, anh Tưởng lao vào đám cưới cầm chai rượu ném bể đầu chú rể. Tối đó anh Tưởng qua nhà tôi mượn chai dầu gió, mình mẩy toàn máu. Tôi vừa rửa chỗ da bị rách của anh vừa khóc.
Một năm, hai năm rồi ba năm, chị Thương sinh được hai con gái rồi, anh Tưởng vẫn chưa có người mới. Ngày anh đi làm thuê, tối về vắt chân lên võng hát vu vơ: “Ngày xưa ớ ơ, có thằng khờ...”.
Tôi đã rất cố gắng để giống chị Thương. Tôi nuôi tóc dài, ngày nào cũng xức dầu dừa để tóc mượt như chị. Tôi nói chậm chậm dễ nghe cho giống cái giọng ngọt ngào của chị. Tôi hay làm kho quẹt mang ra chỗ anh Tưởng làm như chị Thương ngày xưa. Tôi đi mấy đôi guốc mộc như chị để dáng được dịu dàng. Tôi đã làm tất cả mọi thứ để anh Tưởng ngó tôi ấm thiệt ấm như ngày xưa anh Tưởng nhìn chị Thương. Dù chỉ một lần thôi cũng được. Nhưng anh Tưởng không làm, anh cúi mặt suốt.
Chị Thương sinh tới đứa con gái thứ ba thì bị chồng đuổi khỏi nhà. Anh Tưởng nói tôi vậy. Lúc đó sáng sớm, trời mờ sương, anh Tưởng xách bọc hành lý thiệt bự bên mình.
Anh Tưởng nói với tôi, anh xin lỗi em.
Phải chi mà tôi còn nhỏ, tôi đã đấm đá, cào tóc anh, nhảy lên lưng anh giống đợt tôi gọi anh dậy bắt anh cõng lên đồi ngắm sương sớm. Anh Tưởng sẽ cõng tôi ngắm cảnh vật ở làng mờ trong sương đến tận khi mặt trời toả rạng tám hướng.
Nhưng tôi không còn nhỏ nữa. Vậy nên tôi không hé một lời.
Chuyện tôi có thể làm chỉ là đứng trên đồi từ lúc bóng anh Tưởng khuất sau màn sương đến khi mặt trời toả rạng tám hướng mà thôi.